Tiếng Nói Dân Chủ

Phong Trào Dân Chủ Việt Nam

CANH BẠC CUỐI CÙNG CỦA ĐCSVN

Phạm Trần

Đảng Cộng sản đã đánh canh bạc cuối cùng. Nếu thắng, đảng tồn tại. Nếu tiếp tục thất bại như đã thấy sau 13 năm xây dựng, chỉnh đốn đảng thì đảng sẽ tan và mất vị trí lãnh đạo đất nước.

Đó là kết qủa đương nhiên vì đảng đã lùi tới bước đường cùng.

Nghị quyết Hội nghị lần thứ 4 của Ban Chấp hành Trung ương Đảng (khóa XI) ngày 31/12/2011 về “Một số vấn đề cấp bách về xây dựng Đảng hiện nay”, phổ biến ngày 16/1 (2012) đã chứng minh điều đó.

 

Văn kiện quan trọng này viết : “ Bên cạnh kết quả đạt được, công tác xây dựng Đảng vẫn còn không ít hạn chế, yếu kém, thậm chí có những yếu kém khuyết điểm kéo dài qua nhiều nhiệm kỳ chậm được khắc phục, làm giảm sút lòng tin của nhân dân đối với Đảng; nếu không được sửa chữa sẽ là thách thức đối với vai trò lãnh đạo của Đảng và sự tồn vong của chế độ.”

Tại sao ? Bởi vì nói như Nghị quyết thì : “ Một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên, trong đó có những đảng viên giữ vị trí lãnh đạo, quản lý, kể cả một số cán bộ cao cấp, suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống với những biểu hiện khác nhau về sự phai nhạt lý tưởng, sa vào chủ nghĩa cá nhân ích kỷ, cơ hội, thực dụng, chạy theo danh lợi, tiền tài, kèn cựa địa vị, cục bộ, tham nhũng, lãng phí, tùy tiện, vô nguyên tắc…”

Nhưng ai, nếu không phải chính các Lãnh đạo đảng từ Trung ương xuống địa phương đã tiến cử những thành phần cán bộ, đảng viên dù thiếu khả năng và biến chất nhưng vì “là người của phe ta” nên được nắm các chức vụ có chức có quyền để chia chác bổng lộc cho nhau, bỏ mặc cho dân đói nghèo.

Nghị quyết 4 cũng đã xác nhận tệ trạng này : “Một số trường hợp đánh giá, bố trí cán bộ chưa thật công tâm, khách quan, không vì yêu cầu công việc, bố trí không đúng sở trường, năng lực, ảnh hưởng đến uy tín cơ quan lãnh đạo, sự phát triển của ngành, địa phương và cả nước…Nguyên tắc “tập thể lãnh đạo, cá nhân phụ trách” trên thực tế ở nhiều nơi rơi vào hình thức, do không xác định rõ cơ chế trách nhiệm, mối quan hệ giữa tập thể và cá nhân, khi sai sót, khuyết điểm không ai chịu trách nhiệm. Do vậy, vừa có hiện tượng dựa dẫm vào tập thể, không rõ trách nhiệm cá nhân, vừa không khuyến khích người đứng đầu có nhiệt tình, tâm huyết, dám nghĩ, dám làm, tạo kẽ hở cho cách làm việc tắc trách, trì trệ, hoặc lạm dụng quyền lực một cách tinh vi để mưu cầu lợi ích cá nhân.”

BỆNH TỪ BAO GIỜ ?

Nhưng các chứng bệnhg này có chữa được không hay đảng đã bó tay ?

Từ khóa đảng VIII, vào tháng 2/1999 dưới thời Lê Khả Phiêu giữ chức Tổng Bí thư, đã có Nghị quyết 6 (lần 2) về “một số vấn đề cơ bản và cấp bách trong công tác xây dựng Đảng hiện nay.”

Nghị quyết 1999 viết rằng: “ Trước yêu cầu mới ngày càng cao của sự nghiệp cách mạng, trong Đảng đang bộc lộ một số yếu kém: sự suy thoái về tư tưởng chính trị; tình trạng tham nhũng, quan liêu, lãng phí của một bộ phận cán bộ, đảng viên có chiều hướng phát triển nghiêm trọng hơn. Việc thực hiện nguyên tắc tập trung dân chủ không nghiêm, bộ máy tổ chức của Đảng và Nhà nước chậm được củng cố và đổi mới. Để đáp ứng yêu cầu của thời kỳ đẩy rmạnh CNH, HĐH đất nước, Đảng phải có biện pháp phát huy ưu điểm, kiên quyết sửa chữa các khuyết điểm, tiếp tục củng cố, chỉnh đốn, để ngày càng vững mạnh về mọi mặt, đặc biệt là về chính trị, tư tưởng, đạo đức, lối sống, tổ chức và cán bộ.”

Như vậy rõ ràng Khoá đảng VIII đã “lãnh đủ” những tệ nạn của khoá đảng VII thời Đỗ Mười để lại. Nhưng cũng chính Lê Khả Phiêu đã tiết lộ với Báo Tuổi Trẻ trong Cuộc Phỏng vấn ngày 29/12/011 rằng : “Hồi trước Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh nói là nhà dột từ nóc, bây giờ cái nhà không phải chỉ từ nóc mà dột nhiều chỗ khác nữa. Cho nên phải dành thời gian, nếu hiện nay chuẩn bị chưa kỹ hoặc chưa được nên lui lại sang năm (2012) làm.”

 

À thì ra đây là chứng nan y mà Nguyễn Văn Linh, Tổng Bí thư Khoá đảng VI từ năm 1986, cũng đã phải cắn răng “thừa hưởng” từ Khoá đảng V do Trường Chinh Đặng Xuân Khu để lại.

Vậy tại sao từ Khóa đảng VI năm 1986 đến năm 2012, Tổng Bí thư nào cũng đổ lỗi cho “mặt trái” của nền kinh tế thị trường đã làm cho cán bộ, đảng viên sa ngã từ khi Việt Nam phải từ bỏ chính sách kinh tế bao cấp giáo điều, trung ương tập quyền kiểu Liên Sô để chuyển qua “Đổi mới hay là chết” ?

Cũng không khỏi ngạc nhiên sau 13 năm liên tục xây dựng và chỉnh đốn nội bộ mà đến năm 2012 đảng vẫn còn phải “cấp bách” xây dựng đảng, nếu không thì nguy to.

Nguyên Tổng Bí thư Lê Khả Phiêu giải thích với Báo Tuổi Trẻ: “ Cấp bách ở đây không nên hiểu là chỉ có mỗi vấn đề bên trong, vấn đề nội tại mà phải đặt trong bối cảnh tình hình thế giới và trong nước. Đồng thời phải thấy được chính bản thân mình đang có bệnh. Xây dựng Đảng là việc thường xuyên, chúng ta có uống thuốc, có chữa bệnh, có tiến lên nhưng chưa giải quyết triệt nọc. Bệnh nặng nhất là chủ nghĩa cá nhân, nếu không diệt được thì đừng hòng đẩy lùi được.”

 

Cũng với ý nghĩ này, Lê Khả Phiêu còn viết trên Báo Quân đội Nhân dân trước ngày Trung ương kết thúc Hội nghị 4 (31/12/2011) : “ Vậy vì sao Bộ Chính trị, Ban Bí thư lại đặt vấn đề cấp bách đối với công tác xây dựng Đảng? Tôi cho rằng, trước hết là do tình hình phát triển mạnh mẽ của thế giới và trong nước đòi hỏi Đảng ta phải đổi mới. Nhưng quan trọng hơn chính là bản thân Đảng ta đang tồn tại không ít hạn chế, yếu kém. Vì thế chúng ta phải tiến hành sửa chữa, khắc phục để Đảng ngày càng mạnh, làm tròn được vai trò cầm quyền và thực hiện tốt trọng trách mà nhân dân giao phó, nếu không làm được thì rất nguy hại cho Đảng, cho chế độ ta. Từ suy nghĩ đó, tôi cho rằng, hội nghị lần này Trung ương đặt vấn đề như thế là rất đúng. Nó đã đúng rồi thì chúng ta phải có biện pháp sao cho đúng để giải quyết có hiệu quả….”

Phiêu nói tiếp: “ Thực tiễn đó đặt ra yêu cầu Đảng phải tự đổi mới, tự tu dưỡng, tự rèn luyện để nâng cao trình độ, năng lực đáp ứng được yêu cầu nhiệm vụ đặt ra. Nếu Đảng không làm được những vấn đề nêu trên, thì không những Đảng tự mình đánh mất lòng tin của nhân dân, mà còn không thể đảm đương được vai trò lãnh đạo đất nước, lãnh đạo xã hội. Và nếu để điều đó xảy ra, Đảng có tội với nhân dân, với dân tộc. Cấp bách chính là ở đó.” (Báo Quân đội Nhân dân, 29/12/2011)

 

Nhưng cấp bách hay cứ ì ra đều do đảng cả vì đảng không còn đường thoát.

Ai trong nhân dân và đảng viên cũng biết Tổng Bí thư đảng Nguyễn Phú Trọng đã phải “thừa hưởng” một gánh nặng suy đồi tư tưởng, đạo đức trong đảng vì Ban Chấp hành đảng của hai khoá IX và X do Nông Đức Mạnh lãnh đạo đã không làm được công tác này.

Nhưng liệu Trọng có may mắn hơn khi, theo lời Nghị quyết 4: “Nguyên tắc “tập thể lãnh đạo, cá nhân phụ trách” trên thực tế ở nhiều nơi rơi vào hình thức, do không xác định rõ cơ chế trách nhiệm, mối quan hệ giữa tập thể và cá nhân, khi sai sót, khuyết điểm không ai chịu trách nhiệm” ?

Theo nội dung phát biểu tại Hội nghị 4 thì đó là con bệnh của “chủ nghĩa cá nhân” được cán bộ, đảng viên nuôi dưỡng và sùng bái hơn quyền lợi tối thượng của đất nước vì. Nghị quyết 4 nói rằng trong đảng hiện đang có : “Một bộ phận cán bộ lãnh đạo, quản lý nắm giữ khối lượng tài sản, nguồn vốn lớn của tập thể, của Nhà nước, đó là môi trường để chủ nghĩa cá nhân vụ lợi, thực dụng phát triển.”

ĐÁNH VÕ GIÓ-TUYÊN TRUYỀN –DÒ THÁM

Vậy đảng phải làm gì để ổn định tình hình khó khăn này ?

 

Nghị quyết Trung ương 4 tập trung vào 3 lĩnh vực chính:

“Một là, kiên quyết đấu tranh ngăn chặn, đẩy lùi tình trạng suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống của một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên, trước hết là cán bộ lãnh đạo, quản lý các cấp để nâng cao năng lực lãnh đạo, sức chiến đấu của Đảng, củng cố niềm tin của đảng viên và của nhân dân đối với Đảng.

Hai là, xây dựng đội ngũ cán bộ lãnh đạo, quản lý các cấp, nhất là cấp trung ương, đáp ứng yêu cầu của sự nghiệp công nghiệp hóa, hiện đại hóa và hội nhập quốc tế.

Ba là, xác định rõ thẩm quyền, trách nhiệm người đứng đầu cấp ủy, chính quyền trong mối quan hệ với tập thể cấp ủy, cơ quan, đơn vị; tiếp tục đổi mới phương thức lãnh đạo của Đảng.”

Tất cả những thứ “bùa ngải” này đã được đảng thi hành nhưng thất bại từ Cuộc vận động xây dựng đảng lần thứ nhất năm 1999 thời khóa đảng VIII Lê Khả Phiêu cho nên bây giờ, 13 năm sau phải làm lại từ đầu.

Nhưng hòan cảnh của đảng CSVN bây giờ có nhiều khó khăn và phức tạp hơn năm 1999 . Cán bộ, đảng viên và người dân ngày nay đã biết được thế mạnh của mình khi họ tiếp nhận làn gió của Cuộc cách mạng Mùa Xuân ở Trung Đông và Bắc Phi thổi tới Việt Nam từ giữa năm 2011 !

Đó là lý do đảng đã bảo đảng viên lần này: “Phải làm kiên quyết, kiên trì, xác định rõ lộ trình thực hiện, thời gian hoàn thành, làm từng bước vững chắc, thường xuyên kiểm tra, giám sát chặt chẽ. Làm tốt nhiệm vụ xây dựng Đảng cũng chính là để thúc đẩy thực hiện nhiệm vụ chính trị. Phải bình tĩnh, tỉnh táo, không nóng vội, cực đoan; đồng thời không để rơi vào trì trệ, hình thức, không chuyển biến được tình hình; giữ đúng nguyên tắc, không để các thế lực thù địch, những phần tử cơ hội lợi dụng, kích động, xuyên tạc, đả kích gây rối nội bộ.”

Song song với hoạt động của đảng, Nghị quyết 4 còn ra lệnh : “Chấn chỉnh hoạt động thông tin, tuyên truyền; quản lý có hiệu quả hoạt động báo chí theo đúng định hướng của Đảng và Nhà nước. Chú trọng làm tốt hơn việc nêu gương những người tốt, việc tốt; lấy nhân tố tích cực để đẩy lùi tiêu cực; đồng thời phê phán, đấu tranh với những biểu hiện sa sút về tư tưởng chính trị, vô trách nhiệm, vụ lợi cá nhân, vi phạm những chuẩn mực đạo đức, lối sống… Tập trung chấn chỉnh, quản lý thông tin trên mạng Internet, các mạng xã hội và blog cá nhân.”

Sau cùng đảng ra lệnh : “Cán bộ chủ chốt và cán bộ dân cử các cấp phải thường xuyên tiếp xúc, đối thoại trực tiếp với nhân dân, chủ động nắm bắt tâm tư, đánh giá, dự báo diễn biến tư tưởng của cán bộ, đảng viên và có biện pháp giải quyết kịp thời. Kiên quyết đấu tranh làm thất bại mọi âm mưu và hoạt động “diễn biến hòa bình” của các thế lực thù địch. Chủ động phòng ngừa, đấu tranh, phê phán những biểu hiện “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ Đảng. Giữ gìn sự đoàn kết, thống nhất trong Đảng, sự đồng thuận trong xã hội.”

Tất cả những “vũ khí” và ngôn ngữ “đao to búa lớn” này cũng đã được đảng rêu rao nghe đến mòn tai cả trên chục năm rồi. Từ khoá VI đến XI, kỳ Đại hội đảng nào cũng lập đi lập lại “quyết tâm xây dựng đội ngũ cán bộ, đảng viên trong sạch”, nhưng các tệ nạn tham nhũng, mất phẩm chất và chệch hướng tư tưởng hết tin vào chiếc đũa thần của đảng càng ngày càng lên cao.

 

Hãy nghe Phạm Thế Duyệt, Nguyên Chủ tịch Mặt trận Tổ Quốc Việt Nam, Ủy viên Bộ Chính trị kể chuyện với Báo Đại Đòan Kết ngày 15-01-2012 :”Đảng không tránh né. Hội nghị Trung ương 6 lần 2 khoá VIII, Trung ương đã ra nghị quyết chuyên đề nêu khá sâu sắc, không kém gì ở Hội nghị Trung ương 4 vừa rồi. Lúc đó, khi triển khai Nghị quyết tôi nói trước anh em mà cảm thấy như một lời thề với toàn Đảng, toàn dân là phải quyết tâm làm bằng được việc xây dựng chỉnh đốn Đảng. Nhưng chỉ mấy tháng sau thì tiến hành Đại hội IX, thành ra cũng chưa làm được bao nhiêu. Từ đó đến nay Đại hội nào cũng đặt ra. Nhưng đến giờ Hội nghị Trung ương vừa rồi vẫn đánh giá là tiêu cực, tham nhũng, khuyết điểm trong Đảng ngày càng trầm trọng. Đó là vấn đề không thể không suy nghĩ.”

Tại sao thế nhỉ ?

 

Duyệt trả lời : “Trước hết là chất lượng lãnh đạo của Đảng, đội ngũ của Đảng đông nhưng chưa mạnh. Cho nên mới dẫn đến khuyết điểm kéo dài mà vẫn chưa khắc phục được. Nhiều việc biết vẫn chưa giải quyết được là do bất cập, yếu kém về tổ chức, về cán bộ lãnh đạo, về đảng viên, về trách nhiệm của người đứng đầu. Cả nước gần 4 triệu đảng viên mà sức chiến đấu, tính cách mạng không được như trước….Phải có kế hoạch và cách làm phải rất cụ thể. Kế hoạch không cụ thể, cách làm không cụ thể, bước đi không cụ thể là không ăn thua. Nói hay thật đấy nhưng sẽ lại “ném đá xuống ao bèo tấm”.

Đảng viên đã ném cả triệu viên đá xuống ao bèo từ khuya rồi. Nhưng ai cũng biết đã ném đi thì không lấy lại được.

 

Câu hỏi bây giờ là liệu đảng có còn đủ đá cho 4 triệu đảng viên ném thi đua với Nghị quyết Trung ương 4 không, hay đảng sẽ trắng tay trong canh bạc cuối cùng này ? -/-

 

(01/2012)

_____

Tiếng Nói Dân Chủ là diễn đàn chia sẻ những quan điểm dân chủ từ nhiều nơi khác nhau. Ban Biên Tập không chịu trách nhiệm nội dung các bài viết đã được đăng tải, cũng như bài viết không nhất thiết phản ánh quan điểm của Tiếng Nói Dân Chủ.

Tháng Một 20, 2012 - Posted by | Chính Trị-Xã Hội | ,

2 bình luận »

  1. “Nếu thắng,Đảng tồn tại. Nếu thất bại Đảng sẽ tan và đương nhiên mất vị trí lãnh đạo đất nước,vì Đảng đã lùi tới bước đường cùng”.
    Thực tế,Đảng chưa nghĩ tới”mệnh hệ”này đâu,thưa tác giả Phạm Trần!
    Thử điểm lại từ đại hội V-Lê Duẩn(Trường Chinh chỉ tạm quyền từ tháng 5 đến tháng 12/1986,khi Lê Duẩn chết),1982-1986. Đại hội VI-Nguyễn Văn Linh,1986-1991. Đại hội VII-Đỗ Mười,1991-1996. Đại hội VIII-Lê Khả Phiêu,1996-2001. Đại hội IX,X-Nông Đức Mạnh,2001-2011 và sau 1 năm đại hội XI của Nguyễn Phú Trọng thì không thể tìm thấy sự đe dọa nào đủ lực”dại dột” từ bên trong dẫn Đảng đến chổ thất bại và…tan!
    Cho dù sự thật,ngày càng nhiều người lãnh đạo của Đảng vừa tuyệt đối trung thành với Đảng về thể chế,định chế(đương nhiên) vừa tạo ra nguy cơ “mất vị trí lãnh đạo đất nước của Đảng”,bằng nhiều việc làm hư hỏng,thối nát,sa đọa,mà nay tiếp tục”chỉnh đốn”năm thứ…13! Nhưng Đảng đã hiểu thấu đáo và khẳng định mãi vững chắc,vì Đảng đã có”báu vật”Hồ Chí Minhh,cương lĩnh xuyên suốt của Đảng từ thời “trí phú địa hào”ngày càng hình thành nên”kinh thánh Hồi giáo”,đại bộ phận dân chúng còn là”con chiên ngoan đạo”. “Bên ngoài”vào VN để bóc lột kiếm tiền hơn cái cần làm là”hối thúc”. Đồng minh duy nhất của Đảng vẫn vững mạnh. Bùi Minh Hằng biết rõ nhất.
    Bởi,suy cho cùng chẳng có thứ gì không “quậy” mà tan cả. Huống hồ thứ ấy là “búa liềm”. Lực lượng có khả năng”quậy”lại là”đinh và lúa”.
    Ngày nay,nhiều người có thể xem các lãnh đạo của Đảng bình thường như những người khác,thậm chí giáo sư Nguyễn Huệ Chi xem”đối với tôi không là gì cả”. Coi họ như không có ở trên đời này,”dù biết rằng quyền lực của họ là nhất nước”.
    Đơn cử,thời ông Nguyễn Văn Linh vừa”cầm cờ”,ầm ầm như sóng thần Nhật Bản:”những việc cần làm ngay”,trị tham nhũng mới chớm nở,chậm trể chết cả lũ. Nhưng rồi kết quả ra sao? Kết quả là Đảng giàu lên,mạnh lên. Từ đó,tiếp tục”chỉnh đốn,bảo vệ Đảng,bảo vệ chế độ”. Quân đội nhân dân chỉ bảo vệ Đảng,bảo vệ chế độ,công an nhân dân cũng chỉ bảo vệ Đảng,bảo vệ chế độ. Ông Trần Anh Kim hùng hồn chổ này dữ lắm!
    “Chỉnh đốn” để nói với dân là Đảng biết Đảng có một phần sai,Đảng đang chấn chỉnh!?
    Đảng này họ đã nhận thức rất rõ là: Họ sẽ”mất vị trí”nếu tạo ra các định chế thực tiển phù hợp với nguyện vọng đang ngày càng đòi hỏi bức thiết của nhân dân về kinh tế,giáo dục,văn hóa,xã hội dân sự v.v…
    Có người nói thu nhập bình quân khoảng 6.000 mỹ kim/người/năm mới có khả năng “làm dân chủ”,nay mới 1.200.
    Bộ tài chính của Đảng nói đến năm 2020 VN thành một nước công nghiệp theo tiêu chuẩn hiện đai,thu nhập 3.000 mỹ kim/người/năm.
    Thấy chưa,nước công nghiệp hiện đại mà chỉ khống chế 3.000 thôi,vì càng nhanh đến 6.000 thì càng lo sợ. Chưa kể đến sự phân hóa giàu nghèo đến thảm khốc,do thế lực tư bản đỏ Nhà nước gây ra,khi ôm trọn những phần ngon ăn nhất,lại báo lỗ,xin ngân sách nhiều nhất.
    Điều cốt lõi làm suy yếu độc tài là “nâng dân trí,chấn dân khí,thịnh dân sinh”,cái gay go ở chổ này. Càng gay go hơn:”Nền chuyên chính vô sản này làm tê liệt toàn bộ đời sống tinh thần của một dân tộc”.
    Ai nắm quyền giáo dục,soạn giáo trình,kẻ đó chiếm ưu thế dù chúng là bọn bất nhân!

    Bình luận bởi Tiểu Điền Địa | Tháng Một 20, 2012 | Trả lời

  2. ôi xin đặt mấy câu hỏi:

    – Đâu là nguyên nhân của lạm phát?
    –> + nền kinh tế nhạy cảm với thông tin? (tiền lương, giá nhiêu liệu, tăng trưởng)
    + hệ thống kinh tế thị trường là một khốii có sức ảnh hưởng tác động lẫn nhau chặt chẽ, phức tạp? (chỉ một thay đổi ở một bộ phận, lĩnh vực sẽ tác động đến hệ thống có tính hiệu ứng)
    + hệ thống quản lí, điều hành, dự báo, phản ứng của cấp lãnh đạo?

    – Lạm phát có phải biểu hiện ban đầu của khủng hoảng kinh tế lâu dài?

    –> + Năng lực lãnh đạo hiện nay có chèo lái được nền kinh tế thị trường luôn biến động?
    + Đâu là giải pháp mang tính triệt để cốt lõi?
    + Kinh tế tư nhân sẽ phải thể hiện vai trò lớn hơn trong nền kt?
    + Đâu là giải pháp của các nước trong khu vực? (TQ có lâm vào hoàn cảnh tương tự, có phải Mỹ đang là 1 điển hình của khủng hoảng nền kinh tế thị trường)

    CỔ PHẦN HÓA-NHÀ NƯỚC NẮM 51% CÓ LÀM MẤT Ý NGHĨA CPH HAY KNG? VÌ CHỈ CÓ CỔ Đ.G MỚI LỰA CHỌN RA NGƯỜI LÃNH ĐẠO TỐT NHẤT – KỂ NHƯ TQ NNUOC CHỈ NẮM TỐI ĐA LÀ 40% VÌ ĐỂ ĐẢM BẢO HIỆU QUẢ TRONG CHIẾN LƯỢC NHÂN SỰ,CẠNH TRANH CỦA CUỘC CM CPH.
    CAN LÀM NGAY BẦU CỬ TRỰC TIEP NHÂN SỰ CẤP CAOO VỀ HÀNH, LAP, TƯ PHÁP- VÀI NĂM MỘT LẦN. AI LÀM KHONG TỐT PHẢI XỬ LÝ NGAY, KHÔNG KIÊNG NỂ, KHOANH VÙNG BẤT CỨ CẤP NÀO, ĐÓ HOÀN TOANF VII LỢI ÍCH NWỚC NHÀ. KO ĐỂ DAN CHỊU ĐỰNG THÊM NỮA.
    BàI TOÁN KINH TẾ – ĐI TÌM LÝ THUYẾT,THỂ CHẾ CHÍNH TRỊ,KINH TẾ PHÙ HỢP TÍNH CÁCH CON NGƯỜI VN
    VĂN PHÒNG CÔNG – SỐNG BẨN MỚI TRỤ VỮNG
    BỎ THI ĐẠI HỌC – ĐƯỜNG TIỂU NHÂN RỘNG THÊNH THANG
    ĐẠI HỌC CÔNG LẬP – CÓ PHẢI BẢN CHẤT THÂM ĐỘC CUẢ NÓ LÀ ĐỂ LÀM NGU MUỘI VÀ KIỀM HÃM NHÂN TÀI HAY LÀ ĐỒNG HOÁ TRÍ TUỆ VIỆT.

    THỦ ĐÔ – ĐÃ KHÔNG CÒN ĐẤT SỐNG CHO NGƯỜI HIỀN
    LÃNH ĐẠO – CÀNG “SÁN GTẠO” NHIỀU DỰ ÁN CÀNG TỐT-CŨNG KHÔNG Q.TRỌNG VẤN ĐỀ L.ÍCH ĐÂU -CHỈ CẦN NGHE HỢP LÝ ĐỂ BỊT DÂN LÀ ĐƯƠC
    ĐỪNG KHI NÀO TRÔNG ĐỢI VÀO SỰ THAY ĐỔI,ĐÓ LÀ SAI LẦM TRONG PHÂN TÍCH

    THẾ GIỚI ĐANG DẦN BỎ VÌ ĐANG DẦN NHẬN THỨC RA, CÁI KÉM, PHẢN CM CỦA CH. ĐỘ ĐCS, XHCN(KHÁCH CŨNG ÍT DẦN)
    (MÀ CŨNG CHẲNG PHẢI LÀ ĐCS, LÀ CNXH . HI HI)

    PHONG TRÀO HỌC TẬP BÁC HỒ – LÀ ĐỂ MỊ DÂN LÀ MUỐN NÓI RẰNG CHÓP BU “ĐCS” LÀ CÓ ĐẠO ĐỨC. KE KE – BÁC HỒ CÓ NÓI BẦU CỬ DÂN CHỦ ĐÓ…?

    ĐẢNG CỘNG SẢN HAY CNXH- THỰC RA KO TỒN TẠI Ở BẤT CỨ QUỐC GIA NÀO Ở THỜI ĐIỂM NÀY, VÌ AI CŨNG BIK RĂGN NÓ QUÁ CỰC ĐOAN, LÝ TƯỞNG VÀ MÂU THUẪN – KỂ CẢ TRUNG QUỐC CŨNG GỌI LÀ “CNXH MÀU SẮC TQ” NÓI THẾ VÌ KINH TẾ LÀ CỦA TƯ BẢN , CÒN CS LÀ ĐỂ CẦM QUYỀN THUI. TUI NÓI THẾ OKE CUH. KE KE
    MỊ DÂN VÀ THEM LEM

    CÓ PHẢI BẢN CHẤT CUẢ TIỂU NHÂN BẮC HÀ LÀ MỊ DÂN, GIẢ NHÂN NGHĨA, CƠ HỘI, THAM DANH LỢI VÀ ĐẶC BIỆT CỤC BỘ VÀ HUỶ DIỆT GIAI CẤP.
    “CỘNG SẢN VN” ĐÚNG LÀ MẢNH ĐẤT MÀU MỠ NUÔI DƯỠNG TÍNH CÁCH BỌN BẮC VIỆT.CỎ THỂ NÓI CS = DÂN BẮC

    [U]AI NÊN XEM “CS MANG MÀU SẮC VIỆT NAM” LÀ KẺ THÙ CUẢ MÌNH:[/U]

    – DÂN VIỆT NAM THỰC SỰ CÓ TÍNH ÁC, ĐẶC BIỆT LÀ BỌN DÂN ĐEN VÔ DANH TIỂU TỐT,NHUNG CON SOI LUON MUON ĐÈ NÉN HÃM HẠI NGƯỜI HIỀN. NHUWNG KẺ BỊ LOẠI TRỪ ĐÀO THẢI(DÂN MIỀN TRUNG, MIỀN NAM) THÌ CÀNG GHÊ HƠN.

    – ĐỂ LẠI CHẾ ĐỘ NÀY LÀ NUÔI DƯỠNG LOAI NGƯỜI TÂM SÓI NÀY.

    1. ĐẶC BIỆT. LÀ TẤT CẢ NHỮNG NGƯỜI KHÔNG MANG HỌ NGUYỄN.
    KHAM KHẢO CÁC TÀI LIỆU CHO THẤY HỌ NGUYỄN VỚI NGUỒN GỐC TỪ QUAN LẠI SƠN ĐÔNG – TQ. BỊ ĐÀY XUỐNG NƯỚC TA TRƯỚC THỜI VUA HÙNG VƯƠNG. TRONG GIA PHẢ HỌ NGUYỄN CÓ TUYÊN TRUYỀN MỘT ÂM MƯU MUỐN ĐỘC CHIẾM MIỀN BẮC VIỆT NAM LÀM NƯỚC RIÊNG CUẢ HỌ MÌNH. ĐÂY CŨNG LÀ QUAN NIỆM RẤT PHỔ BIẾN TRONG CÁC DÒNG HỌ Ở TRUNG QUỐC THỜI CỔ XƯA. VÀ QUẢ THẬT ĐIỀU NÀY PHẦN NÀO ĐÃ LÀM GIA TĂNG DÂN SỐ CUẢ MÌNH Ở MIỀN BẮC. – MẶC DÙ HỌ NGUYỄN SAU NÀY MỚI DỰNG NGHIỆP NHƯNG Ở MIỀN BẮC LƯỢNG ĐÃ RẤT ĐÔNG BỞI VÌ TÍNH CÁCH ĐẶC TRƯNG CUẢ HỌ NÀY LÀ RẤT BỈ ỔI VÀ THÂM ĐỘC.
    SAU NÀY NÊN ĐỔI HỌ CHO TẤT CẢ NHỮNG NGƯỜI HỌ NGUYỄN SANG HỌ KHÁC ĐỂ ĐỒNG HOÁ HỌ NÀY.

    2. THÀNH PHẦN TRÍ THỨC – NÓI CHUNG TỪ TIẾN SỸ TRỞ LÊN. VÌ TẤT CẢ CÁC CƠ QUAN – ĐẶC BIỆT LÀ CHÍNH QUYỀN CƠ SỞ KO BAO GIỜ DÙNG TRÍ THỨC ĐÚNG KIỂU NẮM QUYỀN(TRỪ TH LÀ BỔ NHIỆM TỪ TRUNG ƯƠNG)

    3. DOANH NHÂN, TƯ NHÂN LÀ THÀNH PHẦN BỊ CSVN ĐANG TÌM CÁCH ĐỂ TIÊU DIỆT QUY MÔ LỚN

    3. NHỮNG NGƯỜI CÓ TƯ DUY RỘNG RÃI KHOÁNG ĐẠT – HAY ĐÂY LÀ TÍNH CÁCH CUẢ NGƯỜI MIỀN NAM.

    4. NHỮNG NGƯỜI CÓ TƯỚNG MẠO – KỂ CẢ CÁC LÃNH TỤ ĐƯƠNG THỜI CUẢ CSVN LÚC NÀY (NHƯ ÔNG TRỌNG, O SANG, O DŨNG, Ô RỨA…) VÌ CÁC ÔNG NÊN NHỚ RẰNG ĐA PHẦN CÁC ÔNG ĐỀU KO PHẢI Ở MIỀN BẮC – TRỪ ÔNG TRỌNG, (Ô RỨA NGƯỜI THANH HOÁ CŨNG KO PHẢI Ở MIỀN BẮC). VÌ DÂN BẮC CÓ TÍNH BÀI TRỪ NÊN CS LÀ NƠI CHÚNG DÙNG ĐỂ CÔ LẬP NHỮNG NGƯỜI CÓ TƯỚNG ĐẸP, ĐỂ ĐẨY ĐI.
    VÀ NẾU CÁC ÔNG CÓ CỐ GẮNG KÉO NHỮNG NGƯỜI QUÊ CÁC ÔNG RA HN THÌ THEO NĂM THÁNG SẼ BỊ LOẠI HẾT NẾU CHẾ ĐỘ “CS” VẪN TỒN TẠI.
    CHO NÊN CÁC ÔNG NÊN NGHĨ CHO CON CHÁU HỌ HÀNG CUẢ CÁC ÔNG HƠN LÀ CHO CÁI CHẾ ĐỘ

    TỪ BỘ TRƯỞNG THỨ TRƯỞNG – TẤT CẢ QUAN CHỨC TRUNG ƯƠNG VÀ CHÍNH PHỦ NÊN THẬN TRỌNG VÌ HỌ KHÔNG BIẾT RẰNG MỘT NGƯỜI CÓ TRI THỨC VÀ TƯỚNG MẠO NHƯ HỌ ĐƯỢC LÀM VIỆC Ở ĐÓ THÌ ĐÃ CÓ HÀNG TRĂM HÀNG NGHÌN NGƯỜI NHƯ HỌ BỊ TRÙ DẬP Ở CÁC CẤP CƠ QUAN NHỎ HƠN.

    5. TẤT CẢ NHỮNG NGƯỜI KO PHẢI XUẤT XỨ TỪ MIỀN BẮC.(TỪ NAM ĐỊNH TRỞ VÀO)
    ĐƠN GIẢN LÀ NẾU ĐỂ CHẾ ĐỘ NHƯ “CSVN” TỒN TẠI VỚI HÀNG LOẠT TIÊU CỰC, KO CÓ VĂN MINH, KO CẠNH TRANH, BÈ PHÁI LẤN LƯỚT, KO DÂN CHỦ THÌ CŨNG QUAY LẠI THỜI KỲ PHONG KIẾN – NƠI MÀ CHA ÔNG HỌ PHẢI BỎ XỨ MÀ CHẠY VÀO MIỀN XA HƠN. THÌ CON CHÁU CUẢ HỌ CƠ HỘI ĐỂ SỐNG CHUNG VỚI DÂN BẮC LÂU DÀI CŨNG LÀ = 0

    6. QUÂN ĐỘI VIỆT NAM.
    HỌ NÊN BIẾT RẰNG QUÂN ĐỘI THƯỜNG XUẤT PHÁT TỪ TẦNG LỚP THẤP CUẢ XÃ HỘI (CHẲNG HẠN TRƯỜNG HỌC VIỆN QUÂN SỰ LÀ NƠI NHỮNG NGƯỜI XUẤT THÂN NGHÈO), NƠI XUẤT THÂN CUẢ HỌ THƯỜNG LÀ THÀNH PHẦN DO SỰ BẤT BÌNH ĐẲNG CUẢ XH MANG ĐẾN. TRONG CHẾ ĐỘ CSVN NHIỀU THỊ PHI , THAM NHŨNG BÈ PHÁI THÌ NHỮNG NGƯỜI XUẤT THÂN TỪ QUÂN ĐỘI THƯỜNG LÀ CON CHÁU CUẢ NHỮNG NGƯỜI BỊ BẤT CÔNG NGHÈO HÈN MANG LẠI. NẾU KHÔNG PHẢI LÀ HỌ MUỐN MỘT XH VĂN MINH HƠN, DÂN CHỦ HƠN, CÔNG BẰNG HƠN THÌ CÒN LÀ AI NỮA NHỈ ???
    tui co y kien; MÀ 6 ÔNG TRÊN KO LÀM NGAY ĐI, ĐỢI BỌN DÂN BẮC NÓ NGỬI THẤY THÌ NÓ TRÙ DẬP CÔ LẬP NGAY NHỮNG THÀNH PHẦN KHÔNG THUẬN VỚI NÓ ĐẤY

    7. NGUOI DAN BI OI CHI HANH DONG THEO SUY NGHI LA CO LOI CHO MINH, THAM DOC TAU KHUA THUA XA. DE XA HOI KHONG PHAN HOA , HAY DAN CHU DO DAN BAU THI BON QUAN TU , HIEN NHAN SE KHONG CO DAT CHON DAU
    bai viet rat gia tri

    Đa số doanh nghiệp bây giờ đều có môi trường làm việc căng thẳng, nó không hẳn xuất phát từ công việc mà lại từ những đồng nghiệp không mấy lễ nghĩa, không biết cư xử.
    Hãy tham khảo bài viết này.
    Click here
    Ta có thể nhận thấy những công việc mang tính đơn lẻ thì thường dễ được chấp nhận.
    Vậy thật ra cái làm cho chúng ta hay nhảy việc đó là do môi trường làm việc.
    Đó là điều mà chúng ta cần chú ý khi tuyển nhân sự, thường không mấy xét đến thời gian thử việc hay không quan tâm của nhà tuyển dụng.
    Ở đây có bài viết có thể làm cho bạn dễ hiểu hơn, tôi xin trích dẫn ra đây:

    MỘT CUỘC KHỦNG HOẢNG:

    Vậy lịch sử thế giới cho đến bây giờ với những cuộc đấu tranh đã loại bỏ được những gì?

    Về chính trị: nó đã tạo nên một nền chính trị đa đảng, đưa quyền từ một từng lớp, một nhóm người được đảm bằng chế độ thành quyền lực cho một đại diện cho nhân dân lựa chọn. Nếu trước đây chế độ quân chủ mang bảo thủ phục vụ cho lợi ích của giai cấp thống trị thì chế độ dân chủ cũng mang tính bảo thủ của nó là “phục vụ nguyện vọng của nhân dân”, mà không triệt để phụcvụ cho phát triển của đất nước và cho lợi ích của nhân dân.

    Về kinh tế: nó chôn vùi kém phát triển, cạnh tranh của chế độ cũ. Tuy nhiên nó tạo ra sự khủng hoảng lực lượng lãnh đạo, sự tiêu cực, đầu cơ thâu tóm, lập quỹ đen ủng hộ ứng viên, hối lộ đầu cơ chính trị, ám sát…, sự bất công bất mãn của đa số nhưn dân lao động diễn ra cho đến y nay, rõ ràng chúng ta vẫn đang sống trong một cuộc khủng hoảng kinh tế.

    Về con người, xã hội: Còn trong thời nay thì hầu như tất cả các họ vua chúa trên đều không còn nghe tiếng(các bạn để ý xem có đúng thế không!). .Và đương nhiên ai đã làm nên lịch sử sớm thì kẻ đó cũng bị lịch sử xóa tên sớm, chẳng vậy mà bây giờ chỉ nghe những họ như Nguyễn Văn, Trần Văn.. chứ không thấy ( ha huy,lê bá,trần trọng,lê xuân,đào duy,ngo thi, nguyen đức, quang,tan,ngoc…) hay là ngô đình(diệm),nguyễn cao và…, chính là do dân thủ đô cục bộ ghen ghét tiểu nhân là vậy, bây giờ người ta hây nói ông này là con cháu ông nầy mới đực lên đó đó, là con ông nầy thời hđộng ở vùng đó, đó là để lừa bịp xh thôi,để là có tiếng nhớ ơn,uống nước nhớ ngùn, nhưng thực ra thì chẳng có con cháu thực sự của ông nào được ngóc đầu lên được đâu,mà ngực lại bị vùi dập hết tận gốc dòng dõi lđ đấy thôi,vì làm gì mà chẩng biết lý lịch rõ của từng người. Cho nên những nhà lãnh đạo cả thời xưa lững thời n đều luôn muốn gieo vào công chúng hình ảnh đẹp, ghi vào sử xanh nng trang sử đẹp (mà cũng có thời không có chép sử hay chép sử rất chung chung, cách sử cũng rất khác ngày xưa đó là cách kể tích, sự là triều phong kiến, chép sự kiện của các nhân v là chủ yếu, đó là cách chép đúng vì lịch sử là dùng để đối chiếu, dùng làm gương cho thế hệ sau)về mình nhưng họ đâu có biết cái điều đó đâu quan trọng bằng cái tôi, cái đố kị,tham lâm,ghen ghét của con người, của bọn tiểu nhân. Điều mà người ta sợ nhất là bị nêu tên, bị bia miệng thế gian đồn thổi, nếu thế thì công danh tạo ra làm gì để con cháu sau này chẳng bao giờ ngóc đầu lên được, trong khi những hiền tài còn để lại ấn tuợng xấu, đố kị của dân chúng, thì cái quyền danh mà họ có được sẽ chỉ là cái họa sau này cho con cháu họ gánh chịu,những tham nhũng lãng phí thất thoát, hối lộ tham ô, sai lầm về đường ối, chính sách, tiêu cực tràn lan…thì là khó xóa được. Và hầu như người dân thì chưa từng hayrất, rất khó để tôn thờ vị lãnh đạo nào(chỉ là hình thức), đa số lãnh đạo họ đều ..”khắc cốt ghi tâm”(ghi nhớ trong lòng), mà cũng giản chí ít thì theo họ kẻ lãnh đạo là kẻ đã biết đấu đá để làm lãnh đạo. Lại nói vì ở triều đại trước người ta còn dùng quan lại tài giỏi, trung hiền, biết cư xử, có lễ,có tâm có tình có nghĩa để bảo vệ xã tắc, ni vàng của họ,(còn tiến sĩ thì mot khóa lấy rat đông nhưng chỉ môt ít là đuợc dùgn!!! nên đâu phải ở giỏi hay dốt đâu) còn khi là quyền lực là của chung, không phải phục vụ cho dòng họ của mình thì họ cũng chẳng muốn nghe những người giỏi hơn mình làm gì, điều đó chắc dễ hiểu, kẻ tiểu nhân bắc hà chỉ có thể sống chung với những kẻ dốt hơn họ nhưng nó ko bik rằng đó là nó đẩy người quân tử mà thu nạp tỉu nhân. Do đó mà những nơi như xa lánh cơ quan quyền lực lại thường có nhiều người tài, người hiền nhân nghĩa, bị đẩy đi, vì ở chốn kinh kỳ tiểu nhân,ám muội bao giờ cũng nhiều mặc dù thời phong kiến có sự chọn lọc quan lại rất kỹ lưỡng, thường là theo những dòng họ có đạo đức có nhân nghĩa…chắc chỉ có công ty nước ngoài là đất sống cuối cùng của hiền tài(vì bọn nhà nước kinh đô sẽ ko bao giờ dùng người quân tử mà chỉ có bọn tiểu nhân để cùng nhau đớp)vì sao Hà nội bây giừ khó sống hơn là vậy(còn chưa nói đến con trai Bắc hà có tướng ..quỷ, tướng cục bộ,tướng đỉu,tướng vô tâm vô tình, câu này nói nhà MInh đi sứ để anh Vương Trí Nhàn ta thán mãi) nên muốn tốt đẹp tốt nhất là hãy ghi tên, lý lịch.. tất cả những quan lại và những việc làm của họ trong thời gian làm quan, công khai cho người dân, sĩ tốt đều biết . Và đương nhiên một khi những người hiền tài, quân tử “đều ra đi hết”(đặc biệt với lối sống kiểu chung củi thổi cơm, người tốt kẻ xấu vào một thùng..) thì những người còn lại trong xã hội(chắc chỉ là bọn tiểu nhưn vô tình nghĩa,giả nhưn nghĩa,bừn tiện những người không thấy có tên trong thời phong kiến(thực ra giỏi thì chẳng ai hơn ai vì zậy mà ngày xưa tiến sĩ cử nhân tuy nhìu nhưng chỉ vài người là được dùng là do có đức, có nghĩa, là quân tử đó) không được tin dùng) cũng khó có thể sống với nhau một cách vui vẻ được, cho nên tiêu cực từ đây mà phát sinh, tràn lan, là cái lò dung dưỡng cái xấu, tiểu nhân,hãm hại, ám sát ám muội,âm mưu, thích thủ đoạn’, dày mặt, trì trệ, cực đoan,tham lam,vô tâm,vô nghia, phản bội,tiểu nhân, ám muội,phá hoia là cỗ máy nghiền nát, CỤC BỘ GANH TỊ, VÔ ĐỐI, trù dập, choi khăm,sĩ nhục,cô lap người giỏi, người hiền. người tài… đó cũng là một khủng hoảng trong cuộc sống,ở đây tiêu cực = loại người + thể chế.

    RÕ ràng đây là một cuộc khủng hoảng xã hội. – nó thực sự cũng ko cùng dân tộc đâu mặc dù mang tiếng là dân tộc kinh. Vì tộc Kinh ở miền Bắc vN theo sử TQ có nói là sự hình thành từ 9 nguồn dân di cư khác nhau từ các vùng Châu Á thời tiền cổ – Hạ, Thương . Tui chỉ nhớ có nói họ Nguyễn có tổ từ San Đông -tq bị đày sang, một phần nhỏ từ các quan lại phạm tội ác bị bắt phải đổi

    Về văn hóa:rõ ràng văn hóa chỉ thay đổi khi thể chế chính trị thay đổi, có tính bài bác tư tưởng của hình thái văn hóa cũ. Chính vì vậy mà ở người Mỹ, người phương Tây đã nhanh chóng xuất hiện văn hóa thực dụng sau cuộc cách mạng tư bản. Văn hóa theo nghĩa của nó không gì khác là sinh ra trong cuộc sống, từ cách nghĩ thói quen của con người, không thể có thể chế nếu không có con người thể chế đó. Và để phục vụ cho thể chế chính trị gì hay hơn là tạo ra văn hóa, cho nên mỗi thể chế đều tôn thờ (những danh nhân) chính trị tư tưởng của nó. Chính thể chế lại thể hiện ngay trong văn hóa của nó, như ở Mỹ và các nước phương Tây thì bầu cử được coi như một nét rất đặc trưng, cái gì cũng hỏi ý kiến, lấy số phiếu người dân. Vậy văn hóa này rõ ràng đã đáp ứng t lớn làm giải phóng tinh thần cho con người rất lớn, nhu cầu của họ được thõa mãn xem như tối đa. Nhưng nguy hiểm là nó đã tạo ra một xã hội mỵ dân,cải lưông,sợ bị đối lập chjir trích,bao che cai xau,tảng băng hối lộ tham nhũng ngầm để tô cái vẻ bình thường ,tốt đẹp giả doi mà dân đen khó biet. Hầu hết các cuộc bầu cử ở Mỹ đều đem ý nguyện, mong muốn của người dân, họ thậm chí dùng nhiều thủ đoạn để lấy lòng dân, bêu xấu, công kích.. kể cả nó đi ngược lại lợi-ích-tích-cực cho đất nước. Rồi kết quả của những cuộc bầu cử đó là những kẻ thống trị bất tài, những thần chiến tranh, những xicangdan…Ở đây chúng ta thấy rằng tầng lớp thống trị bao g muốn dùng văn hóa, lý luận để dụ dỗ dẫn dắt người dân, và văn hóa chính là thứ độc hại nhất, sức mạnh của chúng là đáng sợ, nguy hiểm nhất. Và văn hóa khi đã khủng hoảng là sự chấm dứt của chế độ.

    Vậy cái gì đang làm nên cuộc khủng hoảng này hay là tiến trình lịch sử thế giới sẽ đi về đâu và đâu là phải pháp, đâu là biểu hiện khi một chế độ tốt đẹp xuất hiện?
    Chỉ đơn giản câu này nên hỏi anh Khựa, cái mà mấy anh Khựa muốn tạo ra là một xã hội hài hòa, mà ở đó mọi tầng lớp, mọi loại người đều thở được, lấy tập trung quyền lực làm giai đoạn đảm bảo phát triển xã hội hài hòa, tạo hành lang pháp lý cho phát triển kinh tế tư nhân, không can thiệp kinh tế, mọi thành phần đều có cơ hội phát triển của mình, chỉ đảm bảo an ninh quốc gia, âm mưu chia rẽ lật đổ

    Lại nói thêm một điều quan trọng ảnh hưởng đến lịch sử nhân loại nữa!!
    Đó chính là “cơ trời”, ví dụ ta thường nghe “lấy yếu thắng mạnh, lấy ít địch nhiều”, hay”mệnh trời số trời”, “lộc dòng họ một đời sáng sẽ hết phần con cháu”,đúng vặy thực ra thì mọi điều sau đấy đều có sự giúp đỡ của các thần,vậy mà tại sao ngày xưa Cao biền sang miền Bắc việt nam đã nhìn thấy “nước nam có rất nhiều thần(chưa nói đến long mạch)”, chính thì đấy mà họ Cao đã dùng các phép bùa chú ví dụ như giết con gái để dẫn dụ các thần đến muốn hành lạc sẽ chém cả đôi, hay làm phép để phá núi tản viên là nơi trú của thần Long Đỗ… Thế đấy mà sau này Cao Biền đã chết trên đường về, hiện còn miếu thờ ở gần biên giới là do thần Long Đỗ trả thù, điều này đã được nói trong Lĩnh nam chích quái. Có thể nói Bắc Việt mấy nghìn năm người tàu không đánh được đó chẳng phải là do sao chiếu mệnh hay tính cách quật cường mà là sự hỗ trợ của các vị thần, linh, do đấy mà Nguyễn Trãi cũng nhắc đến trong cáo Bình ngô, do đấy chỉ cần dân ta nổi lên thì hầu hết đều thắng ròn rã. Thực ra thì không có “thiên cơ” mà chỉ có “thần cơ” vì lịch sử thế giới hay lịch sử nước ta đều phát triển các triều đại cũng nối tiếp nhau theo nguyên lý hạ dân thay quan lại, nào được thần linh phù trợ thì thắng(như ngn ánh thờ bà trời) Lý Thường kiệt có Trương Bẩy,Trương Ba(tướng b triệu),đó những tích có sách vở ghi lại.Kẻ mạnh,kẻ sang,giàu co lại khó lấy lòng thần linh , phái âm, ma quỷ, thế lực âm thường bị ghen ghét với cõi duong là vậy, do đấy Hà nội được gọi là đất thiêng,tướng ngu sau này sang miền Bắc thường dùng sức mà đánh nên thường đại bại,cũng may là chỉ có một Cao Biền.!!! Thần linh, ma quỷ do tính duy chí nên cũng có lúc phò tá nhầm người là vậy, cho nên lịch sử việt nam tuy thắng ngoại bang nhưng các triều đại kéo nhau nắm quyền cũng chỉ là những mục nát,sách nhiễu dân,đục khoét của nhân dưn mà thôi.Cũng may mỗi lần thối nát đến cũng do tính bức bách cùng cực mà nhưn dân đứng lên nhưng cũng chưa tìm thấy ánh sáng là vậy,
    NÊN NHỚ RẰNG THẾ LỰC THÁNH THẦN CŨNG ĐANG BỊ BỌN TIỂU NHÂN CHIẾM LĨNH, CŨNG NHƯ CÕI DƯƠNG VẬY, NÊN HUNG THẦN CÀNG NHIỀU MÀ PHÚC THẦN CÀNG ÍT.

    DO VẬY TRÊN CÕI DƯƠNG BỌN TIỂU NHÂN ĐƯỢC PHÙ TRỢ MẶC SỨC LỘNG HÀNH, NÊN CÁI ĐẠO TIỂU NHÂN THẮNG ĐẠO QUÂN TỬ MẤY TRĂM NĂM QUA CŨNG LÀ THẾ.

    CÁC DÒNG HỌ LỚN CŨNG BỊ CÁC HUNG THẦN TIỂU NHÂN CHIẾM PHẦN RẤT ĐÔNG TRÙ ÚM, YỂM TRẤN,.. NÊN DẦN LỤN BẠI, CÁC DÒNG HỌ SAU KHI NỔI DANH THƯỜNG BỊ LỤI TÀN RẤT NHANH VÌ SINH RA CON CHÁU NGU ĐẦN, DẪN ĐẾN MẤT NƯỚC, MẤT NGÔI.
    VÀ LÂU NAY THẾ LỰC CỦA NGƯỜI QUÂN TỬ, NGƯỜI TÀI CŨNG KHÔNG THẤY SINH RA AI KIỆT XUẤT NỮA, XẤU SỐ, CHẲNG QUA LÀ BỊ BỌN HUNG THẦN TIỂU NHÂN CHIẾM ĐA SỐ TRÙ ÚM.

    Bình luận bởi lamiaufi | Tháng Một 24, 2012 | Trả lời


Gửi phản hồi cho lamiaufi Hủy trả lời